Em muốn được làm vợ anh một ngày

Lưu bài yêu thích

Em muốn được làm vợ anh một ngày

Tối nay Trung chạy xe vòng vòng quanh đường phố để tâm hồn thư thái. Đến khi dừng lại anh chẳng biết tại sao mình lại đi đến nơi gặp Hương lần đầu. Hình ảnh về cô gái với mái tóc dài ngang hông và tà áo trắng cứ hiện về không thôi trong tâm trí anh.

Chới với Trung cảm thấy tay mình buông thõng trong không trung chẳng thể nắm bắt được khuôn mặt người con gái anh yêu.

Trung và Hương gặp nhau trong khóa học tiếng Anh tại trường. Chính sự ương bướng của Hương đã khiến Trung bị thu hút. Và rồi họ yêu nhau, nhưng dòng đời xô đẩy, họ chia tay. Cả Trung và Hương sau ngày ấy vẫn chưa có duyên gặp lại.

Ba năm sau nghe nói Hương đã lấy chồng, đã có cuộc sống ổn định của riêng mình. Còn Trung vẫn thế, vẫn ôm trong lòng hình bóng của người con gái khi xưa.

Ngày biết Hương lấy chồng, trái tim Trung tan vỡ, anh đã thử mở lòng, thử gặp gỡ những người con gái khác, thế nhưng anh cảm thấy mỗi ngày của mình trôi qua thật mệt mỏi và nặng nề, không còn Hương ở cạnh bên động viên, an ủi, anh đã mất đi sức chiến đấu.

Trung biết mình vẫn còn yêu Hương, nhưng anh chẳng thể thổ lộ, anh sợ sẽ làm xáo trộn cuộc sống của cô, cho đến một ngày. Hương hẹn Trung ra và nói: “Anh có thể giúp em một việc không, một lần cuối. Em muốn được làm vợ anh một ngày.”

Gương mặt Trung biến sắc, không phải anh e sợ trước lời đề nghị của Hương, mà anh cảm nhận được có gì đó đượm buồn trong đôi mắt lấp lánh của người con gái ấy. Trung cảm nhận rõ cái buốt lạnh chạy dọc sống lưng mình, dường như có chuyện gì đó kinh hoàng sắp xảy ra.

“Được không anh, chỉ một ngày thôi. Em sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa.”

Dưới hàng nước mắt rơm rớm của Hương, Trung gật đầu cái rụp trong vô thức, chẳng hỏi lý do tại sao Hương đòi làm vợ anh một ngày, cũng chẳng thắc mắc liệu chồng Hương có biết chuyện này không. Bởi sâu thẳm trong lòng, Trung cũng muốn được như thế.

Đến ngày hẹn, cả hai quay lại chốn xưa, nơi mà Hương nhận lời yêu Trung vào một chiều cuối thu. Anh chẳng hiểu sao Hương lại chọn cánh rừng làm nơi cả hai cùng sống lại kỷ niệm thời trẻ.

Hương chọn một ngôi nhà ở vìa rừng, căn nhà được thuê từ người quen. Chủ nhà là một doanh nhân thường xuyên công tác nước ngoài, phải thuê người trông nom nhà cửa. Và hôm nay, ngôi nhà sẽ là tổ ấm của cặp vợ chồng son này.

Ngôi nhà trở nên ấm cúng khi có bóng dáng của cặp đôi. Trước khi đi Hương đã dặn Trung phải mang theo nhưng đồ cần thiết cho cả ngày. Vậy nên vừa đặt chân đến, cô đã đóng vai một bà nội trợ đảm đang, xắn tay áo lao vào bếp.

“Em định cho anh ăn món gì đây?”

“Sườn xào, nem rán, cá kho và cả rau luộc, khuyến mại cho anh thêm bát nước mắm.”

“Được, bà xã anh là tuyệt vời nhất!”

Trung chẳng hiểu sao mình lại buột miệng gọi Hương như thế. Có lẽ anh đã từng mơ về một ngôi nhà ấm êm và một người vợ dịu hiền như thế này. Anh quay lại nhìn Hương, thấy mắt cô rơi lệ. Trung bước đến ôm Hương vào lòng, xiết chặt như chẳng muốn rời xa.

Trung biết sau ngày hôm nay, có thể anh sẽ chẳng còn được gặp Hương nữa, bởi cô sẽ quay về với gia đình và tổ ấm của mình. Vậy nên anh tham lam, quyến luyến đến từng hơi thở, trân trọng những phút giây ít ỏi bên nhau.

“Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, và cho em niềm hạnh phúc này.”

“Đừng nói gì cả, anh yêu em. Trung đặt lên môi Hương nụ hôn ngọt ngào.”

Sau bữa cơm trưa vui vẻ, cả hai cùng nhau đi dạo, lang thang trong cánh rừng thông, nô đùa với những cánh hoa lan rừng. Trái tim Trung một lần nữa lỗi nhịp khi thấy nụ cười tỏa nắng của cô bé Hương năm nào anh từng quen biết.

Đi được một đoạn, Hương thấy mệt Trung thấy sắc mặt nhợt nhạt của Hương, anh bỗng lo sợ vô cùng, “Em làm sao thế?”

“Dạ không sao, chắc lâu ngày mới ra nắng.”

“Mình quay trở về thôi.”

Vậy là hết buổi sáng, họ vẫn chẳng đi được nhiều, chỉ quanh quẩn bên đầu rừng.

Trung ôm chặt Hương vào lòng, đặt lên môi cô nụ hôn nồng cháy, vừa quyến luyến, nhẹ nhàng vừa cuồng nhiệt, man dại. Dưới ánh nến le lói của vùng núi xa, anh trổ tài vào bếp cho Hương, với những món ăn bình dân ngày trước họ thường dùng.

“Nếu cứ như vầy chẳng mấy chốc em thành con heo nái!”

“Heo nái anh cũng có chê đâu.”

Tiếng cười cả hai vang vọng khắp ngôi nhà, nhưng trong lòng ai đó cũng ấp ủ một nỗi niềm, một tâm sự riêng.

Sáng hôm sau, cả hai trở lại thành phố, trở lại với vai trò và trách nhiệm của từng người. Nhưng Trung biết, kể từ hôm đó trong anh đã khác, anh thực sự coi Hương là vợ. Anh muốn trò chuyện với cô, muốn nhìn thấy cô nhiều hơn, dù biết đó là sai trái nhưng trái tim Trung chẳng thể dừng nỗi nhớ.

Nhưng anh càng cố liên lạc, càng vô vọng, Trung thấy hụt hẫng, anh cảm nhận rõ một nỗi sợ không tên, trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh Hương với gương mặt xanh xao, chẳng có sức sống.

Một tuần sau đó, Trung bàng hoàng nghe tin Hương đã mất. Trái tim anh như vỡ vụn, chân anh dường như không bước đi được nữa. Anh đến nhà Hương, mẹ cô đưa cho anh bức thư, kèm lời nhắn nhủ: “Cháu phải sống tốt thì con Hương mới an lòng.”

Trung ôm chặt lá thư trong lòng, những dòng chữ trong bức thư như xoáy sâu vào trái tim anh.

“Anh yêu!

Ngày anh nhận được bức thư này, có lẽ em đã đi xa, nhưng dù thế nào em cũng không muốn anh rơi nước mắt, anh phải thay em sống thật hạnh phúc.

Em rất vui và hạnh phúc khi được làm vợ anh, dù chỉ là một ngày. Cho em xin lỗi, em chẳng đủ thời gian để cùng anh phụng dưỡng cha mẹ, cùng anh sinh con và thực hiện điều ước hẹn.

Nhưng anh yên tâm ở nơi nào đó em vẫn thầm chúc phúc cho anh, sống tốt và hạnh phúc anh nhé.

Vĩnh biệt anh!”

Hóa ra, Hương chưa từng lập gia đình, cô mang trong mình căn bệnh ung thư máu, vì không anh đau khổ nên tự tìm cách rời xa. Vậy mà Trung chẳng hề hay biết. Giá như ngày đó cái tôi của anh không quá lớn, thì có lẽ thời gian bên nhau của họ đã dài thêm mấy năm.

Nhưng tất cả chỉ còn là hối tiếc.

Năm năm rồi, kể từ ngày Hương đi Trung vẫn chẳng thể quên được cô, hình ảnh về người con gái ngọt ngào, đầy mộng mơ ấy cứ như một mũi kim cắm chặt trong tim anh, đau đớn chẳng thể phai mờ.

Đêm nay, mùa đông giá lạnh, Trung lại nhớ Hương, nhớ người con gái áo trắng xinh tươi một thời say đắm. Trung đã cố đi tất cả những nơi Hương muốn đến, chụp tất cả những cảnh đẹp cô muốn xem, tất cả chỉ để giữ lời thề với người con gái ấy. Anh sẽ thật hạnh phúc, vợ của anh.

(st)

 

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com