Duyên phận

Lưu bài yêu thích

Duyên phận

Biết rằng mình chẳng thể níu chữ duyên,
Khi trời cao chẳng se liền chữ phận.
Cớ sao tim giữa mênh mông biển sóng,
Vẫn muốn lòng ôm mãi bóng người dưng.

Biết rằng ta chỉ khoảng giữa lưng chừng,
Chơi vơi giữa tình yêu và tình bạn.
Nhưng cớ sao chẳng thể quên hay giận,
Tháng năm dài ta vẫn nhớ thương nhau.

Biết rằng mình như thế... khiến tim đau,
Muốn quên lãng mà cớ sao thật khó.
Bởi... có lẽ xưa ai quên chưa ngỏ,
Một lời yêu... nên nợ đến bây giờ.

Biết còn yêu... là còn mãi dại khờ,
Nhưng có lẽ chẳng bao giờ từ bỏ.
Dẫu cho ai đã vội quên chẳng nhớ,
Tim vẫn nặng tình... ôm duyên nợ trăm năm.

Có phải mình em... ngốc nghếch thế không anh?

(st)

 

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com