Duyên phận đã buộc hai ta lại
Lưu bài yêu thích
Thêm một lần mình tìm thấy được nhau,
Mãi yêu anh như ngày đầu gặp gỡ.
Ghép tim yêu xoa lành ngàn mảnh vỡ,
Nụ hôn ngần vương trên thớ môi xinh.
Tự bao giờ cứ mỗi sớm bình minh,
Quen có anh khẽ gọi mình thức giấc.
Trái tim yêu rộn ràng từng cung bậc,
Thủ thỉ rằng thương em mãi... ngốc ơi.
Sớm sương tan chim rộn hót vang lời,
Tia nắng ấm gọi mời ngày mới đến.
Phút bình yên mười ngón tay đan quện,
Những ân tình kết lại những mùa xanh.
"Em ru mùa bằng muôn nỗi nhớ anh",
Nghe đêm thở ngọt lành hôn tóc gió.
Bờ mi ngoan giấc điệp ân tình ngỏ,
Thèm vòng tay anh thỏ thẻ thương nhiều.
Em dại khờ anh nhắc nhở thêm yêu,
Phải thương mình trước khi yêu người khác.
Chuyện tình yêu chẳng thể đem đổi chác,
Ai chân tình, ai bội bạc tính toan?
Thêm một lần ru hẹn ước Tào Khang,
Cùng nguyện mong đá vàng bên nhau mãi.
Bởi phận duyên đã buộc hai ta lại,
Để kiếp này mình sẽ mãi bên nhau.
(st)
0 Cảm nhận