Điều ước của mùa xuân

Lưu bài yêu thích

Điều ước của mùa xuân

Tôi là trưởng phòng Marketing của công ty nước giải khát. Nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi trong tháng mười hai này là tổ chức trưng bày sản phẩm đợt cuối cùng của năm sao cho đập vào mắt thiên hạ giữa bạt ngàn lấp la lấp lánh mùa Noel.

Tôi chạy xe vòng vòng quanh trung tâm thành phố, tìm được bốn điểm nổi bật có không gian phù hợp với việc trưng bày sản phẩm thật hoành tráng. Một là khách sạn bốn sao sừng sững đối diện bùng binh, hai là câu lạc bộ Thể dục Thể thao rộng rãi cách Nhà thờ Chính Tòa khoảng ba trăm mét, ba là Nhà văn hóa Thiếu nhi nằm ngay trên con đường được giăng đèn kết hoa lộng lẫy nhất thành phố và bốn là hoa viên, không cần lời miêu tả hẳn bạn đã biết hoa viên là một nơi như thế nào.

Tiếp theo là loại trừ. Khách sạn bốn sao hẳn sẽ có chương trình riêng trong mùa Noel để thu hút khách du lịch mà điểm nhấn sẽ là gì đó ấm áp, họ sẽ không hồ hởi với công ty nước giải khát trong thời tiết lạnh lẽo – bỏ qua. Nhà văn hóa Thiếu nhi thuộc Thành Đoàn, muốn tổ chức sự kiện tại địa điểm này phải xin phép nhiều cửa, hẳn là nhiêu khê – bỏ qua. Hoa viên vốn có nhiều điểm hấp dẫn thiên hạ rồi, thêm một điểm của công ty tôi thì cũng chỉ là một trong những mà thôi, khó nổi trội – bỏ qua.

Còn lại câu lạc bộ Thể dục thể thao có mặt bằng rộng rãi với dàn đèn chiếu sáng lý tưởng và vị trí gần nhà thờ là điều tuyệt vời nhất. Biết bao người đi lễ sẽ ngang qua ngoái lại ngắm nghía hoặc họ tò mò nhìn ngó cũng đã là thành công rồi.

Sau ba mươi giây tìm kiếm trên google, tôi lục ra họ tên và số điện thoại của ông chủ câu lạc bộ. Ui chà, không phải ông mà là bà chủ – Trần Thị Thu Huyền. Tôi hình dung một phụ nữ cao lớn, mặt vuông chữ điền. Ồ không, không nên máy móc vậy. Biết đâu nữ chủ nhân có vóc dáng hoa khôi. Ừ, kinh doanh thể dục thể thao mà dáng người không đẹp thì sao dụ khị được thiên hạ tới luyện tập.

Thêm vài giây nữa, tôi tìm ra facebook của bà Huyền. Tôi đọc tất cả status và trả lời comments để tìm hiểu về người mình sắp phải trổ tài thuyết phục. Thời gian quá cận kề, bằng mọi giá tôi phải thuê được góc sân của câu lạc bộ này.

Con chuột trong tay tôi khựng lại, đập vào mắt tôi là status cách đây ba tháng: “Bác sĩ Bình thật là mát tay, cu Dũng nhà mình rướn cổ ho sù sụ như gà gáy đi bao nơi không khỏi, may mắn gặp bác sĩ Bình cho bài thuốc dân gian đỡ hẳn. Bây giờ đêm ngủ được rồi”.

Bác sĩ Bình? Bác sĩ Bình! Không phải là trùng tên chứ. Lạy trời.

Tôi nhấn phím điện thoại.

“Anh có nhớ bệnh nhân nhí tên Dũng không?” – Tôi hỏi.

“Anh chỉ nhớ tên mẹ của bệnh nhi thôi” – Câu trả lời kèm theo tiếng cười.

“Mẹ tên Huyền” – Tôi trả lời, phớt lờ ẩn ý tinh nghịch của tiếng cười.

“Huyền à? Huyền nào? Anh không nhớ” – Giọng Bình nghiêm túc: “Có việc gì vậy em?”

“Huyền là bà chủ câu lạc bộ...” – Tôi ngập ngừng.

Tôi chưa hết câu thì Bình trả lời ngay: “À, anh biết rồi. Có lần anh chữa bệnh ho gà cho cậu bé con, sau đó tới ngày Trung thu bà Huyền đem vô khoa một thùng bánh kẹo to tướng nói là để tặng bệnh nhi của anh. Lần đó anh có đem về cho em mấy viên kẹo dừa, nhớ không?”

Ẩn ý lồ lộ là kẹo dừa cho thêm trơn miệng dân marketing. Nếu là lúc khác tôi sẽ đáp lễ đích đáng, nhưng lúc này thì tôi đành lùi một bước vậy. Hình như Bình cũng đoán ra tôi đang cần nhờ cậy nên mới dám trêu chọc kiểu này.

“Em muốn thuê một góc sân câu lạc bộ đó để trưng bày sản phẩm của công ty. Nhờ anh nói giùm một tiếng.” – Tôi nhỏ nhẹ.

“Nói một tiếng sao được. Anh nghĩ là mình phải nói vài ba câu, ít lắm cũng dài bằng toa thuốc. Nhưng mà em định trưng bày món gì vậy?” – Bình hỏi.

“Nước chanh dây, vitamin C tuyệt vời.” – Tôi đáp.

***

Những thanh sắt uốn cong cao dần thành giàn tháp nhiều tầng nhọn dần lên tới đỉnh cao bằng ngôi nhà hai tầng. Khi chất đầy những chai chanh dây, nó trở thành một cây thông Noel khổng lồ màu vàng rực nhìn rất bắt mắt. Tôi cho xen kẽ những chai nước ép dâu và atiso đỏ làm thành dòng chữ “Chào Noel & Chúc mừng năm mới”. Vào buổi tối, dòng chữ được bao quanh bởi những dây đèn chớp nháy rực rỡ. Và ở gốc thông là những thùng quà to tướng bao giấy trang kim lóng lánh.

Muốn biết ý tưởng của mình được lòng thiên hạ tới cỡ nào, tôi rủ Bình tới quán cà phê ở ngay trong câu lạc bộ. Ở vị trí này nhìn ra, tôi nhìn thấy rõ mọi điều diễn ra quanh cây thông – chanh dây. Thật hài lòng vì rất nhiều người dừng lại nhìn ngắm và không chỉ nhìn ngắm, họ còn tạo dáng chụp hình với nó nữa.- Anh thích chụp hình với mấy thùng quà hơn.

Sau câu nói đùa vui, Bình tủm tỉm cười như thường lệ, anh làm ra vẻ nôn nao hào hứng sẵn sàng tham gia: “Khi nào công ty của em tổ chức bốc thăm rinh quà? Ngay đêm Chúa ra đời hay đợi tới ngày đầu năm mới?”

Tôi cười tự hào: “Anh cũng tưởng trong thùng có quà hả? Nhìn thật quá phải không?”

Bình ngạc nhiên: “Ý em là… thùng trống không à?”

Tôi ghét vẻ ngạc nhiên của Bình, anh khiến tôi bỗng thấy như mình có lỗi. Đây chỉ là đợt trưng bày sản phẩm của công ty mà Giáng sinh chỉ là cái cớ.

Tôi có phải ông già Noel đâu.

Thấy tôi xịu mặt, Bình vội xoa dịu: “Anh chỉ... Đêm qua có ca cấp cứu, về nhà lúc hai giờ sáng, vì thấy ông bảo vệ vẫn ngồi canh chừng mấy thùng quà cho nên anh tưởng...”

“Ông ta được trả thêm lương cho việc canh chừng đó” – Tôi nói.

Bình khuấy khuấy ly cà phê một hồi: “Có lẽ ông bảo vệ vui vì có việc làm thêm và được thêm tiền. Nhưng mà anh vẫn thấy bất nhẫn khi người ta phải canh gác mấy cái thùng trống rỗng.”

“Sao anh không nghĩ là ông ta canh gác một biểu tượng đẹp?” – Tôi hỏi.

Bình nhìn tôi, nhún vai tỏ vẻ bất lực: “Anh không nghĩ vậy được.”

Mất tiêu buổi tối lẽ ra rất vui. Tôi bị cụt hứng và rồi thì bực bội, cứ như tôi phạm tội. Còn Bình vừa sợ tôi giận lại vừa muốn tôi hiểu anh hơn.

Sao tôi lại không hiểu anh được chứ. Công việc của một bác sĩ khiến anh vẫn cứ lý tưởng như thời nộp hồ sơ cầu mong mình thi đậu khoa y.

Lẽ ra anh nên yêu một cô cũng là bác sĩ để hai người rủ nhau dâng hiến đời mình cho việc chăm sóc nhân loại. Sao anh lại yêu một nhân viên marketing như tôi làm chi.

Mà sao tôi lại yêu anh? Chúng tôi khác nhau quá mà.

“Anh có hối hận vì đã hỏi thuê địa điểm giùm em không?” – Tôi hỏi độp một câu.

***

Cây thông – chanh dây kỳ công của tôi nhanh chóng bị dọn đi. Câu “Chào Noel & Chúc mừng năm mới” chẳng qua là lai Tây cho vui. Dân mình ăn Tết âm lịch cho nên tôi phải nghĩ ra chiêu mới cho đợt trưng bày sản phẩm mừng xuân. Màu vàng của nước chanh dây thật thích hợp để thành hình ảnh bông mai vàng rực rỡ.

Đang giận Bình, tôi không thèm nhờ anh nói giúp. Tôi đi tới câu lạc bộ định gặp thẳng bà Huyền với dự phòng là nếu bà lắc đầu thì tôi sẽ hỏi thuê sân khách sạn bốn sao. Mùa Tết, khách sạn bao nhiêu sao cũng chỉ lèo tèo khách, sự có mặt của công ty tôi giúp khách sạn ra vẻ nhộn nhịp hơn là cái chắc.

Bà Huyền niềm nở đón tôi từ cổng: “Chị định gọi điện thoại cho em đây.”

“Dạ có chuyện gì hả chị?” – Tôi đáp lại.

“Vừa rồi em làm cây thông – chanh dây đẹp quá cho nên có giám đốc doanh nghiệp là bạn chị muốn mời em làm giúp.” – Chị Huyền cười trả lời.

“Bên họ bán mặt hàng gì hả chị?” – Tôi hỏi.

“Dầu nhớt” – Bà Huyền cười: “Hơi kẹt là bình nhớt của họ màu xám em à. Năm vừa rồi họ giới thiệu sản phẩm bằng cách phủ dây kim tuyến lung tung mà xám xịt vẫn hoàn xám xịt.”

Xám xịt hay màu đen thui tôi cũng dư sức biến nó thành hình ảnh tuyệt vời. Ờ, nhưng mà tôi phải tỏ vẻ khó khăn để ra giá cao mới được. “Màu xám...”  – Tôi lẩm bẩm cố tình cho bà Huyền nghe: “Dạ đúng là hơi khó vì không được tươi lắm.”

***

Tôi mất hai đêm miệt mài trên máy tính để thiết kế cho ra. Màu xám... màu xám... Có một thời, những chiếc máy bay đều màu xám bạc đó thôi, rất uy nghi trên trời cao và ngay cả khi đứng yên cũng vẫn hút mắt nhìn.

Tôi sắp xếp những bình nhớt màu xám thành một cái máy bay. “Ừm, hãng chúng tôi phục vụ các bạn loại nhớt có chất lượng dành cho máy bay. Xài loại nhớt này xe của bạn sẽ lướt nhanh như máy bay. Có quá lời không hả? Cùng với nhớt của hãng chúng tôi bay vào năm mới...”,  được rồi, càng gợi lên nhiều suy tưởng càng hay.

“Em đang làm gì đó?” –  Tin nhắn của Bình hiện ra khiến tôi chợt nhớ tới kiểu cười trêu chọc của anh. Thế nào anh cũng tủm tỉm như vậy khi nhìn thấy cái máy bay – bình nhớt này.

Bỗng nhớ Bình kinh khủng. Ước gì anh đang ở đây, bên cạnh tôi như hôm nào kể về ca trực có cô bé bệnh nhân sợ ma mà bác sĩ thì mặc áo trắng. Tôi chớp cơ hội cà khịa, giữa thiên thần và ma chỉ là màu áo mong manh.

“Kể em nghe chuyện này. Một số bệnh nhi không về nhà ăn Tết được nghĩa là có nhiều người cũng không được ăn Tết. Anh muốn có không khí Tết trong khoa cho mấy em nhỏ và người nhà được vui. Bọn anh bàn với nhau sẽ mua một cành mai và bánh mứt. Em thấy được không?” – Bình nhắn tiếp.

“Lỡ mai không chịu nở hoa đúng ngày thì sao?” – Tôi nhắn hỏi lại: “Ngày đầu năm mới bệnh nhi của anh chỉ nhìn thấy một cái cây khẳng khiu chẳng gợi lên niềm hy vọng nào.”

“Ờ, trời ơi... có thể như vậy lắm.” – Bình trả lời.

Tôi bồi thêm: “Bánh mứt rủ bầy kiến kéo tới là cái chắc.”

“Ui chà, đúng rồi. Vậy thì nên làm gì cho vui như Tết hả em?” – Bình hỏi lại.

“Nên mời một nhân viên marketing làm một cuộc trưng bày sản phẩm mùa xuân” – Tôi vừa nhấn phím vừa hình dung Bình nhăn mặt vì cho là tôi đùa ác.

Nhưng không, đang làm hòa với tôi nên anh gởi một khuôn mặt cười toe toét: “Bệnh viện thì chỉ có kim tiêm, chẳng lẽ mời em tới thay anh cầm xi ranh dọa bệnh nhi?”

Biết ngay mà. Là bác sĩ như Bình mà cũng chỉ thấy bệnh viện là nơi đáng sợ. Tôi sẽ khiến cho bệnh nhi của anh thấy những viên thuốc không phải lúc nào cũng dễ ghét và cái xi ranh cũng có lúc rất dễ thương.

***

Thường thì tôi chỉ thiết kế ý tưởng và hình ảnh, còn thực hiện là công việc của người khác nhưng món quà này lì xì Bình thì tôi tự tay tất cả. Bình thích kê thuốc từ thảo dược, vậy thì những vitamine E thiên nhiên long lanh sẽ là năm cánh hoa mai. Ừm, trẻ em thì nên lung linh màu sắc, vậy thì viên Eugica màu đỏ lóng lánh làm nhụy, viên màu xanh làm nụ lấp ló...

Mất một tuần tôi mới làm xong cây hoa cho trò chơi “Hái hoa dân chủ”, mà mỗi bông hoa sẽ nhận món quà là một phong bao lì xì làm từ vỏ hộp thuốc có màu đỏ, tôi phải nhờ bạn bè quen các cửa hàng dược khắp thành phố thu gom các loại vỏ hộp có màu phong bao lì xì. Dám nghĩ tôi đang quảng cáo cho các hãng dược thích màu mè lắm. Hừ, quan trọng là bên trong phong bao, tiêu bay hết khoản lương tháng mười ba của tôi. Bình sẽ nghĩ gì hả? Tôi đâu phải chỉ là kẻ thích thu tiền, tôi đang sẵn lòng lì xì niềm vui năm mới cho bệnh nhi của anh đây. Vì anh? Ừm, có lẽ còn vì gì đó khác nữa. Có vẻ như tôi lây bịnh lý tưởng của anh sao hả ta?

Kỳ công nhất là thắt dây truyền dịch thành bím làm thành con khỉ. Tôi đổ đầy dung dịch màu vô dây rồi quấn bím dây quanh cái chai vốn đựng viên dầu gấc sáng mắt sáng lòng làm thân hình khỉ, dùi trống là hai cái xi ranh và cái trống là nửa dưới của bình dịch truyền cắt làm đôi, nửa trên làm cái nón cho khỉ đội.

Con khỉ đánh trống ngộ nghĩnh sẽ là món quà đặc biệt cho bệnh nhi may mắn hái bông hoa mai kết từ những viên Eugica hoàn toàn màu xanh, thoạt nhìn như là bông hoa lẻ loi giữa những vàng ươm lóng lánh. “A ha, bông hoa xanh cho ai người có mắt xanh.”

***

Tôi những muốn giấu món quà của mình ở sau lưng và bất ngờ xòe ra trước mặt Bình cho anh ngạc nhiên choáng váng nhưng không được, cây hoa nở rộ sum xuê có thể bị gió thổi rụng cánh cho nên phải chở tới bệnh viện bằng xe tắc-xi để tránh gió. Đi qua cổng, lòng tôi rộn ràng vì bao ánh mắt trầm trồ. Kỳ lạ, tôi đã thực hiện biết bao chương trình hoành tráng, sao cây hoa này lại khiến tôi vui nôn nao?

Ông bảo vệ vừa trầm trồ vừa chặn tôi lại.

Muốn dành ngạc nhiên cho Bình nên tôi không báo trước cho anh biết, mà bệnh viện không phải là lãnh địa của tôi.

“Quà Tết tặng khoa nhi đó bác” – Tôi nói: “Nhờ bác gọi bác sĩ Bình ra nhận quà giùm.”

Ông bảo vệ nheo nheo mắt nhìn tôi từ tóc xuống giày rồi nhoẻn tươi: “A, cô là người yêu bác sĩ Bình phải không? Nghe bác sĩ khoe người yêu dễ thương lắm mà nay mới biết.”

Tôi đỏ mặt nhìn ông bảo vệ móc điện thoại trong túi ra. Ờ, tôi cũng có điện thoại trong túi, sao tôi lại nhờ người khác hả? Sao bỗng tôi bối rối?

“Như là mình đang ra mắt nhà trai”, ý nghĩ bỗng trỗi lên trong đầu và tôi nóng bừng mặt mũi. Có bao giờ ra mắt sản phẩm mà tôi muốn bỏ chạy như lúc này.

Và tôi bỏ chạy thật, chẳng thể giải thích được.

“Bác ơi” – Tôi nói nhanh: “Nhờ bác chuyển lại bác sĩ Bình giùm, cháu có việc phải đi ngay.”

***

Hẹn hò cùng đón giao thừa, mà rồi ông trời lại thử thách lòng tôi bằng cách có một ca cấp cứu ngay khi Bình vừa gọi điện thoại báo tin trên đường đến đón tôi. Tôi thắp nhang một mình, nhìn làn khói mỏng chờn vờn bay cùng với mùi thơm thơm của ly trà xanh, tôi không biết nên ước gì trong giờ khắc giao mùa thiêng liêng này.

Có quá nhiều điều mà tôi muốn ước... Ồ, tôi lại tham lam rồi. Người ta nói vị Thần năm mới ghé ngang mỗi nhà tặng một điều ước thôi. Chỉ một điều thôi.

Vị Thần năm mới có ghé khoa nhi nơi người yêu tôi đang cúi xuống bệnh nhân nhỏ bé với cố gắng cho em ít đau đớn nhất? Tôi biết anh chẳng ước cho tôi đâu, anh sẽ ước cho bệnh nhân nhỏ bé mau hồi sức để ngày mai được chơi hái hoa xuân.

- Nguyên Hương -

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com