Đi qua sương mù

Lưu bài yêu thích

Đi qua sương mù

Cuộc sống luôn dành những ấm áp để tưởng thưởng cho những ai biết tin yêu, quan trọng bạn có dám đi tiếp sau những bão giông hay không…

Khi chị theo Quân bước vào nhà, những tiếng cười nói rộn ràng bỗng im bặt. Cả không gian lặng đi. Những gương mặt đang háo hức là thế bỗng trở nên bàng hoàng, sững sờ, thậm chí là thảng thốt. Vài phút, nỗi kinh ngạc qua đi, những cặp mắt nhìn chị như những dấu hỏi xoáy sâu, ghim thẳng vào mắt chị. Quang vụt đứng dậy, đôi bàn tay anh ta siết chặt lại thành nắm đấm, cặp mắt anh ta vụt trở nên đỏ ngầu. Cố giữ bình tĩnh hết mức có thể mà giọng anh ta vẫn thành những tiếng gầm gừ trong cổ họng: "Sao cô lại ở đây? Chuyện này là thế nào? Cô muốn gì?"

Chị chưa kịp phản ứng, Quân đã bước lên phía trước, đứng giữa chị và Quang: "Cô ấy bây giờ là bạn gái của em, là người em chuẩn bị lấy làm vợ. Anh không có tư cách gì để vặn hỏi cô ấy nữa."

Quang trừng mắt nhìn Quân. Không khí trong gia đình trở nên ồn ào. Mẹ Quân nhìn chị không nói gì, cha anh thì chỉ thẳng tay vào mặt chị, gầm lên: "Cút! Cút ngay!"

Chị cúi gằm mặt xuống đất, không biết nên nói gì và phản ứng như thế nào. Quân nắm tay chị, lôi ra ngoài.

Ngồi dưới tán cây xanh râm mát trong công viên, đưa cho chị một chai nước suối, Quân buồn bã: "Xin lỗi em…"

Chị cười buồn: "Anh có lỗi gì chứ. Phản ứng của mọi người cũng là điều dễ hiểu mà. Em đã nói trước với anh rằng có lẽ chúng ta không nên…"

Quân đưa tay chạm nhẹ vào môi ngăn không cho chị nói nữa. Anh nhìn vô định: "Tại sao lại không được? Anh chưa vợ, em cũng tự do rồi. Họ lấy lý do gì ngăn cấm chúng ta chứ?"

Chị không trả lời Quân, đứng dậy bước đi. Chị và Quân cần thời gian để suy nghĩ và tìm cách giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa nhất nhằm tránh gây tổn thương cho nhiều người.

Mọi người trong gia đình Quân đều rất háo hức chờ ngày anh đưa người yêu về ra mắt. Anh đã ngoài ba mươi, sự nghiệp ổn định rồi, chỉ cần cưới một cô vợ để yên bề gia thất nữa là bố mẹ anh yên tâm. Có lẽ mọi người sẽ không phản ứng mạnh như thế nếu cô gái mà Quân giới thiệu hôm nay không phải là chị – chị dâu cũ của Quân, vợ cũ của Quang và là con dâu cũ của bố mẹ Quân.

Chị từng là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang có tiếng, biết bao chàng trai theo đuổi. Không hiểu sao ngày ấy chị lại gục ngã trước Quang – một chàng trai hào hoa nhưng đa tình có tiếng. Là bạn học cũ cùng đại học với Quân, chị quen Quang trong buổi sinh nhật Quân. Bị vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng mà rực rỡ, kiêu sa của chị hớp hồn, Quang đã ra sức theo đuổi và tán tỉnh chị. Biết chị và Quang có ý định kết hôn.

Quân đã cảnh báo chị: "Anh Quang đa tình lắm đấy. Cậu mà lấy anh ấy thì phải xác định rõ tư tưởng đi."

Hồi ấy, nghe Quân nói thế chị chỉ cười. Say đắm trong mộng tưởng, chị tin rằng tình yêu của mình sẽ thay đổi được tính hào hoa, đa tình của Quang. Là người của gia đình, hẳn anh sẽ có trách nhiệm hơn. Nhất là khi những đứa con ra đời, chắc chắn anh sẽ là một người cha có trách nhiệm, một người chồng tốt. Anh yêu chiều chị đến thế, đã bao giờ làm chị buồn hay tổn thương đâu.

Nhưng cuộc sống hôn nhân diễn ra không như chị tưởng tượng. Bố mẹ chồng không thích chị vì gia cảnh nhà chị không được khá giả, nhưng vì Quang quyết tâm quá nên ông bà đành chấp nhận cho Quang lấy chị. Đến khi chị nghỉ việc để chăm sóc gia đình như ý muốn của Quang thì mâu thuẫn giữa chị và bố mẹ chồng lên đến đỉnh điểm. Bố mẹ chồng lúc nào cũng cạnh khóe chị là đồ vô tích sự, ăn bám vào nhà chồng. Chị khổ tâm lắm.

Tâm sự với Quang thì anh chỉ ậm ờ cho qua chuyện. Quang bảo chị rằng: “Bố mẹ già rồi, em nhịn đi cho yên cửa yên nhà”. Có lần, anh còn cáu lên với chị. Rồi anh vắng nhà ngày càng nhiều. Chị câm lặng như một cái bóng trong gia đình chồng.

Chị có thai. Cứ nghĩ cái thai sẽ làm Quang thay đổi. Nhưng không, anh vắng nhà càng nhiều hơn. Bố mẹ chồng lúc đầu biết chị có thai thì vui mừng ra mặt. Ông bà thay đổi thái độ, quan tâm và chăm sóc chị hơn. Nhưng khi biết cái thai là con gái thì mọi chuyện lại trở về như cũ.

Mẹ chồng nói thẳng vào mặt chị: "Đúng là ăn hại vẫn chỉ là ăn hại. Có mỗi việc đẻ mà cũng không nên thân."

Vì đứa con trong bụng, chị nuốt nước mắt chịu đựng. Thái độ của bố mẹ chồng làm chị đau một thì thái độ của chồng làm chị đau mười. Quang lấy lý do công việc bận rộn, có khi đi mấy ngày liền không về.

Chị nghe người ta đồn thổi về những mối quan hệ ngoài luồng của anh trong lúc vợ mang thai. Chị gặng hỏi, anh gạt phắt đi. Cho đến một hôm, chị nhận được những tấm ảnh chụp lại cảnh ái ân của anh với một cô gái khác. Đất trời như sụp đổ trước mắt chị. Đêm ấy, Quang trở về, người nồng nặc mùi rượu. Chị gặng hỏi anh ta về những tấm ảnh. Quang không phủ nhận mà trơ tráo thừa nhận. Chị tức giận tát anh ta thì bị anh ta xô ngã. Cái thai không giữ được.

Ra viện, chị lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và dọn đồ ra khỏi căn nhà nước mắt nhiều hơn niềm vui và nụ cười. Ngay sau đó, Quang tổ chức một đám cưới linh đình và hoành tráng với một cô gái trẻ khác. Nghe đâu cô ta đang mang trong mình đứa con trai cho anh ta. Chị cười chua chát. Chút tình cảm còn sót lại dành cho anh ta chết hẳn từ ngày ấy.

Những ngày sau ly hôn, chị chìm vào trạng thái trầm cảm nặng. Không công việc, không gia đình, chị không muốn phiền lòng đến bố mẹ ở quê nên thuê một phòng trọ nhỏ ở thành phố. Những ngày ấy, chỉ có Quân bên cạnh chị. Anh lấy tư cách một người bạn cùng lớp cũ để quan tâm, chăm sóc và lo lắng cho chị. Anh giúp chị vượt qua nỗi đau, tìm việc làm mới để ổn định cuộc sống. Rồi dần dần, tình yêu đến lúc nào không hay.

Lúc đầu, chị từ chối tình cảm của Quân. Chị sợ những lời dị nghị. Chị sợ gia đình Quân. Gia đình ấy chỉ mang lại cho chị những điều đau khổ. Chị sợ quá khứ kinh hoàng một lần nữa lặp lại. Nhưng Quân khác Quang. Anh không dùng vẻ bề ngoài hào nhoáng, những lời nói ngọt ngào có cánh để tán tỉnh chị. Quân làm chị xao xuyến, anh khiến trái tim chị hồi sinh bằng thái độ chân thành, bằng sự quan tâm dịu dàng, nồng nhiệt, có mặt bên chị những lúc chị cần, những khi khó khăn nhất. Từng chút, từng chút một, hình bóng của anh lớn dần trong lòng chị.

Phân vân mãi, chị cũng nhận lời yêu Quân. Lần lữa, đắn đo mãi, chị mới đồng ý cùng anh ra mắt gia đình. Mọi chuyện chẳng sai so với dự đoán của chị. Tuy biết trước nhưng vết sẹo tổn thương trong lòng vẫn trở về nhức nhối. Chị nhớ, có lần chị nói hết những vướng mắc, lo ngại trong lòng, Quân đã cầm tay chị: "Mình yêu nhau thật lòng thì có gì phải sợ hả em? Anh cưới em về sống với anh chứ có phải cho bố mẹ anh đâu. Cưới xong, mình ra ở riêng em ạ."

Quang tìm chị. Đó là lần đầu tiên kể từ khi hai người ly dị. Anh ta vào thẳng vấn đề: "Cô cần bao nhiêu tiền?"

Chị ngạc nhiên: "Tại sao anh lại hỏi như thế?"

Quang nhếch mép cười khinh bỉ: "Cô đừng giả vờ nữa. Cô cần bao nhiêu tiền để buông tha cho em trai tôi? Cô định trả thù tôi đúng không?"

Chị đứng phắt dậy, không thèm nhìn vào mặt Quang, gằn từng tiếng một trước khi bước đi, bỏ mặc anh ta ngồi ngơ ngác và tức tối trong quán: "Anh đừng tưởng trên đời này ai cũng đê tiện và coi rẻ tình yêu như anh. Trả thù anh ư? Tôi không còn chút vương vấn nào với anh cả. Anh tự đánh giá mình cao quá đấy."

Chị về đến phòng trọ, ngồi phịch xuống giường, suy nghĩ mông lung. Chị yêu Quân. Trái tim tưởng như đã chết vĩnh viễn sau khi ly hôn với Quang nhờ Quân đã hồi sinh trở lại. Nhưng giá như chị chưa từng là vợ của Quang. Hay giá như Quân không phải là em trai của Quang thì mọi chuyện trong lòng chị sẽ nhẹ nhàng hơn biết bao nhiêu.

Chị cắn môi để khỏi bật ra tiếng nấc. Những lời Quang vừa nói khiến lòng chị nhức nhối. Liệu có ai tin chị yêu Quân chân thành, không phải vì mục đích trả thù hay bất cứ lý do nào khác tương tự như thế. Chị không biết mình có đủ dũng cảm để cùng Quân vượt qua dư luận, đi tiếp con đường phía trước không?

Mẹ Quân tìm đến chị. Người phụ nữ từng một thời là mẹ chồng đưa cho chị một khoản tiền, khẩn khoản: "Nếu cô cần thêm thì cứ nói. Chỉ xin cô hãy buông tha cho con trai tôi. Nó không thể lấy cô được."

Chị không bất ngờ, chỉ cười buồn và không nói một lời nào.

Chị không nghe điện thoại mỗi khi Quân gọi. Chị muốn có một khoảng lặng trong thời gian này. Cho cả chị và Quân. Chị xin nghỉ việc về quê, cách xa anh để xem lòng mình liệu có thể quên anh được không. Nhưng càng xa thì lòng càng quay quắt nhớ. Chị sợ. Chị khóa hẳn điện thoại. Sợ rằng nếu anh gọi đến, chị sẽ không cầm lòng mà nghe máy. Nghe giọng của anh, chị lại không thể cầm lòng mà trở về ngay bên anh.

Không cần chờ chị quay trở lại, Quân đi tìm chị. Sáng sớm, chị mở cửa nhà đã thấy anh ngồi gà gật dáng ngồi nghiêng nghiêng nhẫn nại. Chị chạm tay vào vai anh.

Anh bừng tỉnh, nhìn chị cười hiền: "Anh về từ đêm, không dám gọi vì sợ làm mọi người mất ngủ."

Rồi không để chị kịp nói gì, anh đứng dậy, cầm tay chị, quả quyết: "Nếu em không lên thành phố nữa, anh sẽ ở lại đây cùng em. Em xem, anh mang hết quần áo về rồi đây này."

Bàn tay chị nằm ngoan trong bàn tay Quân ấm nóng. Không hiểu sao, khi nhìn thấy anh ngồi gà gật ở cửa và khi bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay chị, trái tim chị lại trở nên mạnh mẽ hơn lúc nào hết. Chị biết, chỉ cần có anh bên cạnh, sương mù rồi sẽ qua.

- Đào Thu Hà -

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com