Đêm mưa dĩ vãng

Lưu bài yêu thích

Đêm mưa dĩ vãng

Đêm không ngủ, trở mình như thêu gối.
Nhớ về ai, lòng thổn thức bồi hồi...
Giọt mưa sầu, tí tách vẫn tuôn rơi,
Gợi ta nhớ... ngày mưa trên phố vắng.

Kỷ niệm ấy, vấn vương niềm sầu lắng,
Của đêm nào... trao mật đắng tình yêu.
Đêm mưa xuân, trên gác vắng quạnh hiu.
Hai con tim... trao yêu đương vụng dại.

Mưa vẫn rơi, đếm giọt sầu hoang hoải,
Xót đắng lòng, ôn lại chuyện năm xưa.
Gác đơn côi, cuộc tình nồng hương lửa,
Nào có ngờ... là vết cứa trong tim.

Để đêm nay, trên phố vắng êm đềm,
Hồi tưởng lại, một đêm mưa dĩ vãng.
Của một thuở... trao men tình lãng mạng.
Gác vắng này, uống mật ngọt yêu đương.

Giờ còn đâu, khi tình rẽ đôi đường...
Phương xa ấy, có nhớ về kỷ niệm?
Thuở vào yêu, hương lửa tình ngọt lịm,
Hay quên rồi... dìm chết đêm ái ân?

Dĩ vãng xưa, từng là giấc mộng vàng,
Còn đâu nữa... đã lỡ làng duyên phận.
Để giờ đây, đành ôm sầu nuốt hận,
Giấc mộng nào, thoáng đã vỡ tan nhanh.

Mưa vẫn rơi, triền miên... đêm giá lạnh,
Giọt sầu buồn, cũng tan tạnh theo mưa.
Hạnh phúc kia... chỉ là giấc mộng thừa,
Đêm mưa ấy... xin chôn vào dĩ vãng.

(st)



Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com