Để đêm nào cũng như đêm hôm qua, em nhé

Lưu bài yêu thích

Để đêm nào cũng như đêm hôm qua, em nhé

Từ bên này kiễng chân ngó qua bức tường cao chưa quá đầu mình, nhìn đứa con nằm lăn lóc, vật lộn với cái nóng khủng khiếp, mồ hôi ướt đẫm trán, lòng chị đau nhói. Chị muốn trèo sang, bế con về bên này nhưng lại không muốn đánh động người đàn ông đang cắm cúi ngồi quạt cho con.

Chị đi lại cạnh bức tường ngăn đôi căn nhà cấp bốn chưa đầy năm mươi mét vuông. Căn nhà này là tài sản cuối cùng của hai vợ chồng, trước kia dùng để cho người lao động thuê. Sau khi anh đã bán hết những bất động sản khác để gán nợ, vợ chồng con cái dắt díu nhau về đây sống.

Thời gian mang bầu đứa con thứ hai, chị đau đớn biết anh có nhân tình ở ngoài. Chị đã tìm đến nơi để đánh ghen nhưng cô gái trẻ đẹp kia vẫn trơ trơ, còn đánh ngược lại khiến chị phải nhập viện. Đã vậy thì vợ chồng chẳng còn tình nghĩa gì nữa. Trong lúc chồng đi vắng, chị gọi thợ về dựng một bức tường ngăn đôi ngôi nhà. Chị sinh con trong bệnh viện, còn anh thì chạy đôn chạy đáo lo thủ tục bảo lãnh tội đánh người cho cô nhân tình. Từ đó mối uất hận chồng trong chị càng ngày càng dâng cao.

Anh chị vốn là bạn từ hồi cấp ba, trong một buổi gặp mặt lớp học cũ, anh và chị gặp lại nhau khi cả hai đã rất thành công trên đường sự nghiệp. Anh được bố mẹ thừa kế lại toàn bộ bất động sản của gia đình. Còn chị đã trở thành nhà thiết kế cho một công ty may xuất khẩu. Chị vốn là một cô gái xinh đẹp, cao ráo, trắng trẻo, nay lại ăn mặc sang trọng nên hút hồn anh ngay lập tức. Hai người thường xuyên hẹn hò và quyết định kết hôn.

Công ty anh đang vào thời điểm làm ăn phát đạt, nên đám cưới được tổ chức thật hoàng tránh và xa xỉ, diễn ra tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất của thành phố. Sau một ngày mệt nhoài tiếp khách, anh chị dẫn nhau về khách sạn hạng sang hưởng thụ đêm tân hôn ngọt ngào. Chị còn nhớ như in cái cảm giác anh đã nâng bổng chị lên, bế chị đi từ sảnh của khách sạn lên từng bậc cầu thang. Phòng tân hôn ở tận tầng ba, vậy mà bằng sức mạnh vô hình của tình yêu, anh đã đặt chị vào chiếc giường êm ái.

Vậy mà anh có thể phản bội chị để cặp kè với những cô gái khác. Càng yêu anh bao nhiêu, chị càng hận anh bấy nhiêu.

Từ ngày biết anh thật sự trắng tay, các cô nhân tình lần lượt bỏ đi, anh mới chợt nhớ ra trên đời này còn có vợ và hai đứa con nhỏ đang chờ, nhưng căn nhà cuối cùng của anh cũng đã bị ngăn làm đôi. Chị lạnh lùng chìa tờ giấy ly hôn cho anh, "Anh đọc rồi ký vào, tất cả mọi thứ đều chia đôi, riêng hai đứa con tôi nuôi."

Anh bần thần trước quyết định của chị. Nhìn bức tường vừa mới dựng lên anh đã hiểu ra tất cả. Nhưng anh cũng không còn đường nào để đi, tài sản đã bán hết để gán nợ rồi.

Hôm ấy, anh đón bé Vy về sớm. Con bé lên cơn sốt nhưng trong phòng không có thuốc, anh biết bên gian của chị có hạ sốt. Anh cầm cây búa đập tan khối thạch cao ngăn thành vách giữa căn nhà nhỏ bé.

Chị về thấy nhà cửa tanh bành, lạnh lùng nói với anh: "Anh làm như thế cũng không ích gì đâu."

"Không cần phải ngăn nữa! Căn nhà này giờ là của riêng em. Ngày mai ra tòa, anh sẽ sửa bản phân chia tài sản."

Chị không ngờ anh lại làm như vậy, đêm đó chị nằm xoay qua xoay lại không ngủ được. Ngày mai chị chính thức thoát khỏi anh, sống cuộc đời tự do của mình bên hai đứa con nhỏ, ngẫm mà thấy tủi thân vô cùng.

Ngoài trời mưa rất lớn, điện bị cúp tối thui, bỗng chị giật thót mình nghe tiếng anh ngay sát bên giường: "Bên anh dột quá, em cho bé Vy nằm cùng với."

Chị đón con từ tay của anh, khẽ đặt con bé nằm vào bên cạnh thằng lớn. Chị vô tình chạm vào ống tay áo ướt sũng của anh. Thì ra căn nhà này đã làm từ lâu lắm, bên gian của anh chưa được sửa sang lại mái. Hai đứa con nằm choán hết cả chiếc giường nhỏ. Anh và chị đành ngồi ở mép. Anh ngượng ngùng bảo chị: "Ngồi thế này cả đêm à?"

Chị im lặng không thèm trả lời.

Bỗng anh nhấc bổng chị lên, từng bước lần mò, bước qua những vỡ vụn của thạch cao vẫn chưa được dọn dẹp. Tiếng chị thở hổn hển, lâu lắm rồi hai người mới đụng chạm đến nhau. Chị cảm nhận rõ hơi ấm từ từng thớ thịt từ anh truyền sang.

Cái cảm giác của đêm tân hôn hơn mười năm trước lại ùa về. Chị và anh cuốn lấy nhau, ướt sũng, quên cả cơn mưa lớn đang xuyên qua mái nhà dột xuống giường.

Sáng hôm sau chị dậy rất muộn. Trời đã tạnh từ khi nào, hai đứa con cũng đã đi học. Chị giật bắn mình khi nghĩ đến chồng, có lẽ anh đã lên trên tòa án để giải quyết việc ly hôn của hai người.

Anh từ ngoài bước vào, tay xách nặng trĩu đồ ăn: "Bà xã, em dậy lúc nào thế? Anh mua đồ về nấu canh tẩm bổ cho em đây!"

Đã lâu lắm rồi chị mới nghe thấy hai tiếng nói ấp áp, ngọt ngào ấy từ anh. Mặt chị đỏ bừng lên, "Không phải chuẩn bị lên tòa à?"

Anh đến bên cạnh, nói nhỏ vào tai chị: "Không! Hôm nay anh bận lắm!"

Chị trợn mắt nhìn anh: "Bận gì thì cũng phải đi chứ!"

"Anh còn phải đi mua vật liệu về sửa nhà, em không thấy đêm qua vợ chồng mình ướt sũng đấy à, anh còn sợ em bị cảm nữa."

Chị xúc động nghẹn ngào, ôm choàng lấy lưng chồng. Anh khẽ vỗ nhè nhẹ vào tay chị: "Hôm nay vợ chồng mình cùng sửa nhà, để đêm nào cũng như đêm hôm qua em nhé!"

(st)

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com