Có những nỗi buồn không biết kể cùng ai.
Đành giữ trong lòng chờ thời gian vùi lấp.
Cuộc sống ngoài kia mỗi ngày đều tấp nập.
Người cười thật nhiều chưa hẳn đã là vui.
Có một thứ tình cảm đã từ lâu ngủ vùi.
Có những góc khuất trong tim sợ người ta nhìn thấy.
Dù sống hồn nhiên lấy nụ cười che đậy.
Nhưng đêm về... bất chợt lại cô đơn..!
Càng trưởng thành càng im lặng nhiều hơn.
Ngại ngùng, phân vân hay đa sầu đa cảm.
Khung cảnh chiều thu càng thêm buồn ảm đảm.
Nhạc Trịnh vang lên... khẽ chạm trái tim mình..!
Nếu một ngày bỗng đánh mất niềm tin.
Đi sai đường, liệu ai là người níu mình ở lại.
Những cái chạm tay rồi chia xa mãi mãi.
Người qua người... buồn đọng mãi nơi đây..!
Có những nỗi buồn... không biết tỏ cùng ai..!
(st)
Cảm nhận của bạn về bài viết:
Chớ khinh điều thiện nhỏ nhoi. Cho rằng “Quả báo mình thời hưởng đâu?” Nhớ rằng giọt nước nhỏ lâu. Mỗi ngày một chút cũng mau đầy bình. Người hiền trí chứa tâm mình. Bao...
Đã nếm đủ vị đời trong nước mắt. Dù cố gắng nâng niu và lượm lặt. Từng nụ cười vẫn chẳng nắm chặt tay. Nhưng ông trời lại cứ mỉa mai. Luôn mang đến...