Một năm vài ba bận, chồng cũ ghé thăm con.
Và lần nào cũng hỏi bằng cái giọng buồn buồn.
Sao em cứ ở vậy? Sao không lấy chồng đi?
Vợ chỉ cười nói nhỏ lấy chồng để làm chi?
Anh cứ vui duyên mới, đừng lo nhiều cho em.
Biển ngàn năm sóng vỗ, đâu bởi phải xa thuyền.
Nếu em đi bước nữa, em thương con mình thôi.
Gọi người dưng là bố, chắc gì chún sẽ vui.
Mẹ con em vẫn sống, vẫn đầy đủ thương yêu.
Bình yên em gìn giữ, dâu chỉ một sớm chiều.
Nếu em lấy chồng mới, tình cảm phải chia đôi.
Rồi lo thêm người khác, con mình sẽ thiệt thòi.
Duyên số rồi anh ạ! Anh đừng tự trách mình.
Chỉ cần con hạnh phúc, em bằng lòng hy sinh.
Chiều đông hun hút gió, chồng cũ vội đi rồi.
Hiu hắt căn nhà nhỏ, xa dần tiếng bố ơi.
(st)
Cảm nhận của bạn về bài viết:
Tôi muốn quên những điều không vui vẻ. Nơi tâm hồn quạnh quẽ suốt bao năm. Quên nỗi đau nơi quá khứ lỗi lầm. Mà bấy lâu đã âm thầm rơi lệ. Tôi muốn...
Mệt mỏi rồi muốn tìm chốn bình yên. Để quên hết muộn phiền như gục ngã. Mà bấy lâu vẫn hằn chôn trong dạ. Cho tháng ngày buồn bã bớt chơi vơi. Có đôi...