Chối từ hạnh phúc

Lưu bài yêu thích

Chối từ hạnh phúc

Khi chẳng còn quan tâm đến cảm xúc của chính mình, đó là lúc người ta trở nên đáng thương nhất.

***

Nằm một hồi thì không nghe côn trùng kêu nữa. Giống như tất cả đã hóa đá trong vòng năm giây ngắn ngủi. Mùi hương trên những bông Lily như ngơ ngác trước làn gió bất chợt. Mất một hồi, sự bình tĩnh mới đưa nhẹ vào cánh mũi cô gái đang chực thiếp đi trên chiếc giường màu drap trắng tinh khôi.

Không thể nào hiểu nổi tình trạng hiện tại của bản thân. Liệu sẽ kéo dài và đi được đến đâu? Bởi cô đang cảm thấy cô đơn và mệt mỏi đến cùng kiệt trong tình yêu của chính mình. Đôi khi sực tỉnh, cô vẫn biết đó là con đường mình đã chọn. Yêu đấy nhưng cũng đau đớn đấy. Làm sao cân bằng được cuộc sống này, đầy những chông gai, trắc trở? Còn có thể chọn điều gì khác không?

Nhiều năm rồi, bản thân cô vẫn không có gì thay đổi, từ tính cách cho tới hoàn cảnh, hoàn toàn không có khởi sắc. Ngày mai, bầu trời trước mặt lại bắt đầu u ám thì phải làm sao? Đã cực nhọc vất vả đến thế này rồi cơ mà.

***

“Em ơi!” - Hơi thở anh đọng lại trên vành tai cô.

“Em đây” - Cô quay sang thỏ thẻ, không quên vuốt nhẹ gương mặt anh càng lúc càng gần lại mình.

“Dậy nào, rồi mình cùng đi ăn sáng.” - Giọng anh ngọt ngào.

Tình cảnh như thế này cũng đã hơn năm trời. Thỉnh thoảng, vài tuần cũng có khi là vài tháng, họ mới được gặp nhau. Ghì nhau vội vã trong những phút giây mãnh liệt, rồi anh trở về là anh, cô là cô, cách nhau hơn một giờ bay.

Cô chẳng còn nhớ mình yêu anh từ lúc nào, chỉ biết là rất yêu. Dù lúc đầu, anh là người đã hết mực theo đuổi cô. Nhưng sự thật tàn khốc, cho đến giờ phút này cô đã yêu anh nhiều hơn, sâu và đậm hơn.

“Anh có yêu em không?” - Cô cất giọng

“Có.” - Anh đáp cụt lủn.

“Yêu nhiều không?” - Cô lại hỏi.

“Nhiều.” - Vẫn giọng điệu ấy.

“Nhiều như thế nào?” - Cô lại tiếp: “Nhiều như bầu trời thênh thang, như biển rộng lớn ngoài kia không?”, cô cứ tiếp tục, mặc kệ sự im lặng của anh. Dù cô biết, sự im lặng của anh không phải là không tìm được câu trả lời: “Không phải tiểu thuyết đâu nhé!”

“Ừm! Như vậy là anh không yêu em?” - Cô thất vọng.

“Thôi được rồi! Nhiều như... mực nướng, được chưa? Nhiều như tình yêu của em dành cho món mực nướn vậy!” - Anh lên tiếng.

Đôi lần ngẫm nghĩ lại, cô cũng thầm ước, giá như tình yêu giữa hai người, chỉ là một tình yêu bình thường và đúng đắn. Như tình yêu mà cô dành cho món mực nướng ấy.

***

Sài Gòn trong cơn mưa nhẹ chiều thứ bảy, một ngày cuối tháng mười, nếu có gì đó không thay đổi thì chính là dòng người đông đúc và khói bụi lúc nào cũng ở mức báo động. 

Nhật đăng ký ở quầy tiếp tân, sau khi gửi chiếc xe máy cũ kỹ của mình dưới tầng hầm. Đây có lẽ là một trong những khách sạn lớn và sang trọng bậc nhất Sài Gòn. Do khách hàng đã báo trước cho nhân viên lễ tân của khách sạn nên Nhật thuận lợi tiến thẳng tới sảnh VIP ở tầng thượng. Anh rụt rè gõ cửa căn phòng với số hiệu đã được gửi trong tin nhắn. Chị - người đã thuê Nhật cho buổi phiên dịch này - ra mở cửa và đon đả mời Nhật ngồi vào vị trí. Ngoài họ ra, có hai phụ nữ cũng ở đó, ngồi phía đối diện.

“Nhật này, em nghe được những gì, hãy nói với chị, tất cả.” - Chị lên tiếng.

"Vâng ạ.” – Nhật đáp.

Chị, một nhân viên văn phòng, mẫu phụ nữ thành đạt với nhan sắc được nhiều gã đàn ông ao ước. Ở chị toát lên vẻ sang trọng và thần thái ít ai bì kịp. Nhật gặp chị trong một lần dẫn đoàn dạo quanh thành phố. Chị ngồi ở bàn ăn kế bên bàn của Nhật, trong một nhà hàng nhỏ. Cách chị nâng ly rượu vang rồi từ từ nhâm nhi đã để lại trong Nhật ấn tượng sâu sắc. Cuối bữa ăn hôm ấy, sau khi thông báo với mọi người trong đoàn về lịch trình tiếp theo, khi mọi người tản đi, cũng là lúc chị tiến lại gần phía Nhật, ngỏ lời cho buổi phiên dịch diễn ra hôm nay. 

***

“Cô có thể tiếp tục với ông ấy nhưng tôi sẽ không ly hôn, cho đến khi con cái của chúng tôi đủ trưởng thành để quyết định việc cha mẹ chúng có được ly hôn hay không? Chuyện tôi đang nhắc đến việc sẽ xảy ra vào tám đến mười năm sau, liệu cô có nghĩ, mình đủ kiên nhẫn để chờ không?” - Người phụ nữ đặt lên bàn một tệp hồ sơ rồi nói tiếp: “Đây là thỏa thuận. Trong này có ghi những điều về việc nếu tiếp tục qua lại với chồng tôi, thì cô phải tuân theo”, rồi chị ra ngoài.

Giới thiệu cho Nhật mở tệp hồ sơ, để xem trong đó gồm những nội dung gì.

“Quyền lợi của chị trên thỏa thuận này là bà ấy không can thiệp vào những khoản mà ông C. chu cấp cho chị. Sau này, nếu bà ấy và ông C ly hôn thì đảm bảo không dính dáng đến chị trong việc kiện tụng.” – Nhật giải thích.

“Còn điều kiện gì nữa?” – Chị lên tiếng.

“Như bà ấy vừa nói, cộng thêm việc...” - Nhật ngập ngừng.

“Em cứ nói đi” – Chị lên tiếng.

“Cộng thêm việc chị không được phép có con với ông C. cho đến khi họ chính thức hoàn thành thủ tục ly hôn.” – Nhật giải thích.

“Em nói với bà ấy là chị đồng ý.” - Chị lạnh lùng đáp

Sự đồng ý của chị đến nhanh hơn Nhật tưởng. Gần như là ngay lập tức đưa ra quyết định sau khi nghe điều kiện. Nhật cũng không tiện hỏi thêm.

“Em hỏi bà ấy còn muốn nói thêm gì không, nếu không thì chị em mình rời đi thôi.” – Chị lên tiếng.

***

“Lúc chị và ông ấy yêu nhau, ai là người đã ngỏ lời trước ạ?” - Nhật tò mò.

“Đương nhiên là anh ấy” - Chị cười, nụ cười của người đang nhớ về một ký ức đẹp: “Anh ấy bảo, chị trông rất giống mối tình đầu, người mà anh ấy đã bỏ lỡ chỉ vì thiếu đi sự can đảm cho một lời tỏ tình. Nhưng chị đã từ chối.”

“Thế sau đấy, sao chị lại đổi ý ạ?” – Nhật tò mò.

“Này, em hỏi nhiều quá rồi đấy!” – Giọng chị hơi gắt.

Chị lại nâng ly rượu khác, không phải vang: “Chị đã làm một việc rất sai nhưng lại dùng lập luận tình yêu không có lỗi để cố đánh lừa bản thân rằng sai lầm đó không tồn tại. Song đó là một thất bại lớn trong cuộc đời chị. Nhật à, chị không nghĩ rằng sẽ có ai đó đủ cao cả để chấp nhận quá khứ của chị. Mà từ lúc này, chị thực sự mất hết can đảm để yêu luôn rồi!”

Nhật nhìn chị thêm một lúc. Chợt nhận ra chuyện tình cảm giữa chị với ông ấy có lẽ đã lấy đi của chị rất nhiều danh dự, xuân sắc. Những đêm thức trắng làm bạn với men say. Hẳn là ông ấy phải có nhiều ưu điểm, nên một người như chị mới chấp nhận mạo hiểm cho cuộc tình rốt cuộc vẫn không đâu vào đâu này.

“Mà chị cũng thấy nể phục bản thân thực sự, Nhật ạ!” - Chị lại nói tiếp: “Cho đến lúc này, chị chưa từng rơi một giọt nước mắt nào cho cuộc tình này cả.”

“Em vẫn nghĩ, đối với những chuyện như thế này, tốt hơn nên rơi một ít nước mắt chị à. Rơi cho những ngu ngơ, khờ dại của bản thân, cho những tiếc nuối. Hay rơi cho cuộc tình đó trôi vào dĩ vãng luôn chẳng hạn. Ít cũng được, nhiều cũng được, tốt nhất là nước mắt cần rơi và cứ để cho nó rơi thôi. Đừng dằn lòng gắng gượng làm gì.” – Nhật lên tiếng.

“Những thứ “nuốt không trôi” như thế, chẳng biết ngày nào đó lại “mon men” về tìm mình. Chắc em chưa yêu ai đậm sâu đúng không?” – Chị hỏi.

Nhật chưa kịp trả lời thì chị đã vội vã đáp lại câu hỏi của chính mình: “Chỉ những người chưa yêu, mới có nhìn nhận về tình yêu lý trí như vậy. Nhưng nó cũng chẳng là gì ngoài một mớ lý thuyết hết, cậu trai trẻ ạ!”

***

Người đàn ông đứng giữa hai người phụ nữ, vai nam chính được chờ đợi, cuối cùng cũng đã xuất hiện. Gã không còn trẻ như trong hình dung của Nhật nhưng vẫn phong độ và thần thái của một người đang ở địa vị cao trong xã hội thì đúng là không lẫn đâu được. Chị có vẻ bất ngờ vì sự xuất hiện của ông ấy. Vì nếu biết trước sự xuất hiện đó, đương nhiên, chị sẽ chẳng dẫn Nhật theo trong buổi “đàm phán” với người chính thức.

“Em sang bàn bên cạnh ngồi một lúc, chị sẽ gọi sau khi nói chuyện xong.” - Chị đề nghị.

“Vâng ạ!” - Nhật đáp.

Góc bàn phía chị ngồi, ánh nắng hắt lên mái tóc đen tuyền của chị một lớp mỏng tang đồng thời cũng chiếu vào gương mặt chị, làm lộ vài nếp nhăn vừa định hình trên khuôn mặt ngỡ còn son trẻ. Người đàn ông ngồi đối diện có gương mặt hiền, đôi mắt to và hàng lông mày rậm. Gã có dáng người rắn chắc phong trần chứ không phải kiểu những ông chú bụng phệ trong “truyền thuyết” kinh doanh làm ăn. Gã vừa nói vừa nắm lấy tay chị đang đặt trên bàn, rồi vuốt nhẹ tóc chị. Cử chỉ dịu dàng. Hai người nói chuyện với nhau rất lâu trước khi chị tiến về phía Nhật và ra hiệu rằng họ phải rời đi.

***

Từ khu hạng sang của thành phố, chị bảo Nhật chở đến một quán cóc gần bờ kè. Có vẻ như là một quán quen của chị. “Em nói xem chị làm vậy đúng hay sai?” – Chị lên tiếng.
“Em không biết. Vì em không phải chị. Đó là cách nói khách quan. Còn trên phương diện chủ quan mà nói thì, em nghĩ chị đúng. Vì tình yêu cũng được, vì quyền lợi cũng được. Ít ra chị đã không chọn trốn tránh.” – Nhật trả lời,

“Thật tốt khi gặp được em, Nhật ạ.” – Ánh mắt chị vui vẻ.

“Sao vậy ạ?” - Nhật ngạc nhiên.

“Có những chuyện chẳng dễ dàng để chia sẻ. Huống hồ là nhận được sự cảm thông.” - Ánh mắt chị nhìn xa xăm.

“Em chỉ có một thắc mắc... sao chị lại chấp nhận bản thỏa thuận đó? Chị không tin người đàn ông chị đã chọn cũng chọn chị hay sao?” – Nhật tò mò.

“Em không thấy sự tuyệt vọng trong đôi mắt của người phụ nữ ấy sao? Chị có thể làm gì ngoài đồng ý? Một người phụ nữ đến tìm người phụ nữ của chồng mình, mà không đưa ra bất kỳ yêu cầu rời khỏi nào, chỉ bảo hãy đợi. Sự hy sinh lớn đến nhường ấy, chị có thể ngó lơ hay sao?” - Giọng chị chùng xuống.

“Chị chấp nhận đợi ông ấy?” - Nhật lại tò mò.

Tình yêu của chị giống như một trò Roller Coaster vậy. Dù cảm thấy hồi hộp lo sợ vì mức độ mạo hiểm của nó nhưng vẫn cứ mãi đâm đầu vào. Cũng bởi vì tự bản thân muốn trải nghiệm cảm giác mạo hiểm nhưng thích thú mà trò chơi đó mang lại, dù chỉ một lần trong đời. Để rồi, khi trò chơi kết thúc mới bàng hoàng nhận ra, đó rốt cuộc cũng chỉ là một trò chơi không hơn không kém. Tình yêu của chị, hóa ra cũng vậy. Nhưng câu trả lời của chị, cũng là một cú “twist” khiến Nhật xây xẩm không kém trò Roller Coaster thực sự.

“Không, chị định sẽ rời đi, ngay bây giờ. Chị không muốn tiếp tục day dứt với hiện tại và cả tương lai của mình, chị không muốn biến cuộc sống của mình trở thành một sự phụ thuộc vào chờ đợi. Nhất là, chị không thể chấp nhận biến tình yêu của mình trở thành điều kiện trong một bản thỏa thuận. Với một điều vốn đã sai, nếu không thể sửa cho đúng, thì nên dừng lại thôi em ạ!” - Ánh mắt chị lấp lánh.

Sự khẳng khái của chị lại khiến những xúc cảm trong Nhật trở nên lộn xộn, khiến Nhật vô thức nắm lấy bàn tay chị, mong trở thành một chỗ có thể đem lại cho chị niềm an ủi dù nhỏ nhoi. Sau cái nắm tay của Nhật, chị cũng dùng bàn tay còn lại của mình đặt lên tay Nhật vỗ nhẹ rồi từ từ rút hai bàn tay lại phía mình. Một chút tế nhị của chị đủ để Nhật nhận ra, đó là một sự từ chối nhẹ nhàng.

- Cẩm Tú Bee -

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com