Hãy cho anh được làm cha đứa bé

Lưu bài yêu thích

Hãy cho anh được làm cha đứa bé

Kể từ thời điểm phát hiện mình có thai thì còn hơn một tháng nữa tôi tốt nghiệp đại học. Bao nhiêu nỗi lo dồn đến cùng lúc khiến tôi nghĩ đến cái chết.

Bố mẹ kì vọng vào tôi nhiều như vậy, học hành còn dang dở, bạn trai thì lặn mất tăm, chối bỏ trách nhiệm... Tôi như một đứa chết đuối không vớ được cọc, tôi không thể tâm sự chuyện của mình với ai. Nhiều ngày không ăn, không ngủ và suy nghĩ, cuối cùng tôi quyết định sẽ bí mật đến bệnh viện bỏ cái thai.

Tôi run rẩy nằm trên chiếc giường được phủ ga trắng toát chờ bác sĩ siêu âm. Đó là một người có gương mặt “hơi quen” nhưng tôi không tài nào nhớ nổi đã gặp anh ta ở đâu. Không ai nói gì, tự tôi rơi nước mắt đến ướt gối nhưng đó là sự lựa chọn duy nhất của tôi ở thời điểm đó. Tôi không thể chết, cũng chẳng đủ dũng khí để đối mặt với thiên hạ và làm mẹ đơn thân.

Không gian trong căn phòng im ắng phát sợ, bác sĩ nói với tông giọng vừa đủ nghe: “Không phải bỏ thai, tôi sẽ làm cha đứa bé. Em lựa chọn đi, giờ bỏ thai thì không có cơ hội làm mẹ nữa”.

Tôi nghe mà không tin vào tai mình, một người đàn ông không quen biết sao có thể làm những việc hoang đường như vậy được. Tôi khẳng định: “Anh đừng nói gì nữa, tôi quyết định rồi”.

“Những lời tôi nói là thật, đừng làm việc tội lỗi này là giúp cho cả em và anh để không phải nuối tiếc về sau đấy. Biết chưa?” - Người đàn ông lạ nói tiếp.

Tôi hoang mang chờ thêm một lí do thuyết phục thì anh ấy nói tiếp: “Có thể em không nhớ nhưng anh thì biết rất rõ về em. Trước kia khi còn học trường Y anh đã thuê trọ ở nhà em. Mặc dù khi ấy em còn nhỏ và mải chơi nhưng anh rất ấn tượng với lòng nhân từ của em.

Có lần mẹ anh từ quê ra bị xe tông phải ở đầu ngõ, chính em là người đã đưa mẹ anh về nhà em và chăm sóc cho bà. Khi anh về đến thì em lại đi rồi nên chúng ta không chạm mặt.

Ngày anh mua được nhà và chuyển đi, nhìn em qua khung cửa sổ anh thầm nhủ nhất định sẽ quay lại và cưa đổ em. Thế nhưng, khi anh có mọi thứ trong tay thì em đã có bạn trai. Giờ không ngờ gặp lại em trong hoàn cảnh này. Sự thật thì em không hề có thai, có thể do em stress quá nên mới lo lắng như vậy. Đây chính là duyên phận, anh sẽ không để em vụt khỏi tay mình nữa”.

Nghe những lời chân thành của anh bác sĩ, tôi tin là anh nói thật. Giờ tôi đã cầm được tấm bằng giỏi trong tay, được một công ty lớn của Nhật nhận về. Điều hạnh phúc nhất là một tuần nữa đám cưới của tôi và anh chồng bác sĩ trong mơ sẽ diễn ra. Cuộc đời đúng là không ai biết trước được chữ “ngờ” là như thế.

(st)

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com