Buông

Lưu bài yêu thích

Buông

Bài thơ này em viết gửi cho anh,
Là bài thơ với nỗi buồn man mác.
Không giận hờn cũng không ai phụ bạc,
Chỉ là mình đã đổi khác mà thôi.

Khoảng cách hai ta có lẽ quá xa vời,
Và suy nghĩ cũng của mỗi người cũng thế.
Em chẳng thể cứ dửng dưng mặc kệ,
Với những gì mình đã trót vấn vương.
 

Bởi đôi ta chẳng thể bước chung đường,
Cố níu kéo cũng ngàn phương cách trở.
Anh có thấu bao điều em lo sợ?
Về một ngày ta vĩnh viễn mất nhau.
 

Chia tay rồi ai mà chẳng đớn đau,
Bởi những lúc khơi sâu miền ký ức.
Cả những lúc tái tê nơi lồng ngực,
Quặn thắt lòng, buốt nhức nỗi niềm riêng.

Tình không còn những trong sáng hồn nhiên,
Nên lo lắng phút thần tiên dần tắt.
Nên sợ hãi chỉ riêng mình góp nhặt,
Mảnh vỡ tình trong hiu hắt đắng cay.
 

Em quyết rồi... đã đến lúc chia tay,
Vậy anh nhé, nợ duyên này đã hết.
Níu làm chi cho lòng thêm mỏi mệt,
Em buông rồi... mình kết thúc thôi anh.

(st)

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com