Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo: "Nhà ngoại ở cuối con đê."
Trên đê chỉ có mẹ, có con.
Lúc nắng, mẹ kéo tay con: "Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra."
Con cố.
Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng: "Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.
Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội?"
Trời vẫn nắng, vẫn râm...
... Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.
(st)
Cảm nhận của bạn về bài viết:
Khi phải chịu đựng một nỗi đau quá lớn, thường thì ta khó mà nhận ra rằng vết thương nào rồi cũng sẽ lành.Tốt nhất là hãy cất những kỷ...
TÔI ĐÃ HỌC ĐƯỢC RẰNG... 1. Để xây dựng lòng tin phải mất đến hàng năm, nhưng chỉ cần vài giây để hủy hoại nó. 2. Cho dù bạn quan tâm nhiều...