Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu
Sương bám hồn, gió cắn mặt buồn rầu
Giờ biệt ly cứ đến gần từng phút
Chúng tôi đã thấy xa nhau một chút…
Người lặng yên và tôi nói buâng quơ.
Chúng tôi ngồi ở giữa một bài thơ.
Một bài thơ mênh mông như vũ trụ
Đầy khói hương xưa, tràn ân ái cũ.
Chúng tôi ngồi vây phủ bởi trăng thâu
Tay trong tay, đầu tựa sát bên đầu
Tình yêu bảo: “Thôi các ngươi đừng
khóc Các ngươi sẽ đoàn viên trong mộng ngọc!”
Cứ nhìn nhau rồi lại vẫn nhìn nhau
Hạnh phúc ngừng giữa đôi trái tim đau.
Xuân diệu
Cảm nhận của bạn về bài viết:
Những mai mong, tối đợi, những trưa cầm,Đến phong cảnh cũng mượn làm nỗi thảm... Bao nhiêu sầu! Ôi sầu biết bao nhiêu,Khi yêu tình, khi theo mãi tình yêu?...
Ta trút bâng quơ một trận lòng,Biết rằng đau khổ giữa hư không.Khóc mình uổng lệ rơi vô lý,Mưa vẫn cần rơi lệ vạn dòng....