Biển và ta
Lưu bài yêu thích
Đứng trước biển sao thấy mình nhỏ bé,
Dù đã giang tay ôm nước vào lòng.
Sóng cứ xô cho biển mãi mênh mông,
Để ngàn năm vẫn ôm tròn khát vọng.
Bờ cát dài lả lơi chờ đợi sóng,
Cho ngọt ngào âu yếm những nụ hôn.
Dẫu bạc đầu cũng chưa phút giận hờn,
Lúc bình yên là dạt dào nỗi nhớ.
Để ngọn gió cũng đôi khi than thở,
Bởi hờn ghen với cát trắng dịu êm.
Nắm tay nhau lâu vẫn chẳng nên duyên,
Phải chăng cứ xô sóng về nơi ấy.
Sao bỗng thấy cõi lòng mình tan chảy,
Bởi tâm hồn đã từng quá ngây thơ.
Yêu người ta mà cứ giả dại khờ,
Để một mình lang thang trên bãi vắng.
(st)
0 Cảm nhận