Xin em nói với thời gian
Ghé thuyền chở hộ ta sang bến Thần.
Lên bờ vừa mới đặt chân
Nước non đâu bỗng trong ngần gần xa.
Quanh mình cũng chỉ có ta
Sao nghe nhân loại hòa ca với mình
Không hoa, cũng chẳng lá cành,
Mà sao em đã tạo thành sắc duyên
Tạo hình gió thoảng, trăng lên
Hoa bên bờ suối, mây trên đá gành.
Một mình em sáng tạo anh
Theo em, anh sáng tạo thành đôi ta.
Thời gian rót xuống dần dà
Một mình êm dịu bao la đất trời
Trải bao đau khổ trong đời
Mới dành cho phút được ngồi bên em
Xuân diệu
Cảm nhận của bạn về bài viết:
Anh có nhà có cửa. Nhưng không vợ không con. Sợ cái bếp không lửa. Sợ cái của không đèn. ...
Anh buồn anh bỏ anh đi, Em còn sống đó vui chi một mình! Muôn năm ước hẹn nghĩa tình, Một giờ sao bỗng lạ mình lạ ta!...