Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố mẹ giận dữ mắng: “Sanh ra... Giờ cãi lời bố mẹ… phải chi nó ngoan, siêng học như bé Út…”
Anh lặng thinh không nói năng gì. Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi, anh đã quyết thế.
Ngày bé Út vào Đại học, phải xa nhà lên Thành Phố ở trọ. Anh tự ý bán đi con bò sữa – gia tài duy nhất của gia đình, gom tiền đưa cho bé Út.
Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, bé Út khóc thút thít… Anh cười: “Út ráng học ngoan…”
Miệt mài bốn năm ĐH, Út tốt nghiệp loại giỏi được nhận ngay vào công ty nước ngoài, lương khá cao…
Út hớn hở đón xe về quê…
Vừa bước vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của anh trên bàn thờ nghi ngút khói…
Mẹ khóc: “Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ hồ… lúc hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết…”
(st)
Cảm nhận của bạn về bài viết:
Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như hai năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa...
Người đàn bà vội vã ra đi vào một chiều mưa tầm tã. Ngày ngày, chỉ còn lại người đàn ông lầm lũi bên xe mì gõ đầu hẻm. Chẳng hiểu...